Chandra Prakash Gajurel, hay còn gọi là CP Gajurel hoặc Gaurav, cho biết trong bài viết được nhập từ kasama bên dưới, rào cản cuối cùng thực sự. Không có khả năng một cuộc nổi dậy của nhân dân thứ ba trên đường phố sẽ khôi phục lại chính quyền do Maoist lãnh đạo và một liên minh các giai cấp bị áp bức dưới hình thức tập trung dân chủ, thực hiện cái có thể được coi là chế độ độc tài đối với các giai cấp áp bức do các đảng đại diện như Quốc hội và về các xu hướng cơ hội và chủ nghĩa xét lại như được minh họa bởi UML. Cuộc phỏng vấn của tôi với Gaurav được tìm thấy tại đây (bức ảnh này là một trong số những bức ảnh được chụp vào thời điểm đó).
Dẫn vào Kasama:
Bài viết này đã được xuất bản trên Trang web WPRM của Anh.
Câu hỏi: Bạn có hình dung ra vai trò của Quốc hội Nepal và CPN (Những người theo chủ nghĩa Mác-Lênin thống nhất) sau Cách mạng Dân chủ Mới không?
Trả lời: Nếu họ không thay đổi đường lối chính trị - tư tưởng của mình, chúng tôi không hình dung rằng họ sẽ có thể tham gia các cuộc bầu cử đó. Hệ thống Dân chủ Mới sẽ không cho phép điều này nếu họ không thay đổi đường lối và hành vi chính trị-tư tưởng của mình.
* * * * * **
Nepal: Đồng chí Gaurav phát biểu về Dân chủ và Cách mạng Văn hóa
Gaurav gần đây đã được bổ nhiệm làm một trong những thư ký trong cơ cấu lãnh đạo mới của Đảng Cộng sản Thống nhất Nepal (Maoist) (UCPN[M]). Các nhà hoạt động của Phong trào Kháng chiến Nhân dân Thế giới đã gặp ông tại văn phòng đảng ở Paris Dand, Kathmandu, nơi chúng tôi cố gắng tìm hiểu sâu hơn về vấn đề dân chủ, cụ thể là khái niệm UCPN(M) về nền dân chủ thế kỷ 21, về việc tổ chức bầu cử theo Dân chủ Mới, và điều này liên quan như thế nào đến lý thuyết và thực tiễn của Cách mạng Văn hóa Vô sản vĩ đại ở Trung Quốc.
WPRM: Trong tình hình hiện tại khi UCPN(M) đặt mục tiêu vào Cách mạng Dân chủ Mới, điều quan trọng hơn bao giờ hết là hiểu được ý tưởng của đảng về nền dân chủ thế kỷ 21, các cuộc bầu cử cạnh tranh trong nền Dân chủ Mới và chủ nghĩa xã hội, bạn có thể giải thích khái niệm này không? cho chúng tôi?
Đồng chí Gaurav: Đúng vậy, chúng ta hiện đang trong giai đoạn hoàn thành Cách mạng Dân chủ Mới. Hệ thống Dân chủ Mới không phải là một hệ thống xã hội chủ nghĩa. Đó là một hệ thống dân chủ tư sản. Điểm khác biệt là cách mạng được thực hiện dưới sự lãnh đạo của giai cấp vô sản.
Cách mạng dân chủ tư sản kiểu cũ diễn ra dưới sự lãnh đạo của giai cấp tư sản, nhưng cách mạng dân chủ mới sẽ diễn ra dưới sự lãnh đạo của giai cấp vô sản. Khi được lãnh đạo bởi giai cấp vô sản, nó sẽ đi tới chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản. Mặt khác, nếu cách mạng dân chủ tư sản do giai cấp tư sản lãnh đạo thì hoặc là củng cố chủ nghĩa tư bản, hoặc nếu phát triển thì sẽ phát triển theo hướng chủ nghĩa đế quốc. Đó là sự khác biệt. Như vậy Cách mạng Dân chủ Mới theo nghĩa này không phải là cách mạng xã hội chủ nghĩa mà là cách mạng dân chủ tư sản nhưng do giai cấp vô sản lãnh đạo. Và khi giai cấp vô sản lãnh đạo cuộc cách mạng này và cách mạng hoàn thành thì ngay lập tức nó sẽ tiến lên chủ nghĩa xã hội. Nó sẽ không củng cố nền dân chủ tư sản, nó sẽ tiến tới chủ nghĩa xã hội.
Cuộc tranh luận này đã được thực hiện nghiêm túc trong năm 1956 trong Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Những người như Đặng Tiểu Bình cho rằng đây là cuộc cách mạng dân chủ tư sản nên đã đến lúc củng cố chủ nghĩa tư bản. Nhưng Mao nói rằng không nên củng cố mà phải tiến lên chủ nghĩa xã hội. Đây là sự phân chia cơ bản giữa Dân chủ Mới và chủ nghĩa xã hội. Và câu hỏi lớp nào đang dẫn đầu là câu hỏi cơ bản.
Về vấn đề bầu cử, dưới một hệ thống Dân chủ Mới sẽ có một liên minh chống phong kiến và chống đế quốc rộng rãi. Đây sẽ là tính chất giai cấp của Cách mạng Dân chủ Mới. Điều chắc chắn là không phải lực lượng chống phong kiến, chống đế quốc nào cũng là cộng sản.
Nhưng cần có một liên minh rộng rãi của UCPN(M) với các lực lượng chính trị chống phong kiến và chống đế quốc khác nhau. Chúng ta phải thừa nhận sự tồn tại của các lực lượng chính trị khác này, vì họ là đồng minh của giai cấp vô sản trong Cách mạng Dân chủ Mới. Vì vậy, chúng ta phải đảm bảo quyền tự do chính trị của họ và quyền tự do chính trị của các đảng đó cũng đã được thực hiện ở Trung Quốc.
Ở Trung Quốc, ngoài ĐCSTQ còn có chín đảng chính trị khác, tất cả đều chống phong kiến và chống đế quốc. Họ cạnh tranh và tham gia bầu cử với ĐCSTQ và một số người trong số họ đã trở thành bộ trưởng trong chính phủ. Trong trường hợp của chúng ta, chúng ta cũng phải thừa nhận những lực đó. Họ không phải là những người cộng sản nhưng họ là đồng minh của các lực lượng chống phong kiến, chống đế quốc và cần được đảm bảo quyền tự do chính trị.
Khi đảng của chúng tôi nói về cạnh tranh đa đảng hay dân chủ, chúng tôi đang nói về khái niệm 'Dân chủ Thế kỷ 21' của chúng tôi.
Tuy nhiên, điểm khác biệt ở đây là ở Trung Quốc có một điều kiện, tất cả các thế lực chống phong kiến và chống đế quốc đều phải hợp tác với ĐCSTQ. Đây là điều kiện tiên quyết. Nhưng bây giờ đảng của chúng tôi đang nói về việc cho phép các đảng chính trị đó cạnh tranh ngay cả với UCPN(M).
Ở Trung Quốc có một điều kiện tiên quyết là họ không được cạnh tranh mà phải hợp tác. Trong các cuộc bầu cử, họ thực hiện một số hình thức thỏa hiệp hoặc đàm phán và họ ấn định các ứng cử viên bằng sự đồng thuận. Ở một số khu vực bầu cử, các đảng khác đưa ra ứng cử viên của họ còn ĐCSTQ thì không. Và ở hầu hết các ghế khác họ không có ứng cử viên nào mà lại ủng hộ ứng cử viên của ĐCSTQ.
Nhưng ở Nepal ngày nay chúng ta đang nói về sự cạnh tranh. Tất cả các đảng chính trị đó sẽ được phép cạnh tranh với UCPN(M). Chúng ta có thể bầu cử trực tiếp với các đảng phái đó và những người theo chủ nghĩa Maoist. Đó là sự khác biệt. Chúng ta hình thành kiểu này là vì bọn đế quốc và tư bản vốn là kẻ thù của chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản cáo buộc các đảng cộng sản không cho các đảng khác cạnh tranh. Họ nói không có cạnh tranh, không có dân chủ. Và trên thực tế, theo cách cũ, các đảng chính trị đó có cơ hội gây nhầm lẫn cho quần chúng. Ví dụ, có một cuộc bầu cử nhưng chỉ có một ứng cử viên, và nếu mọi người phải bỏ phiếu cho cùng một ứng cử viên thì điều này có ý nghĩa gì? Nó giống như sự lựa chọn. Nhưng chúng tôi sẽ nói rõ rằng mọi người có thể bỏ phiếu cho ứng cử viên của chính họ và sẽ có nhiều hơn hai ứng cử viên để mọi người lựa chọn.
Hơn nữa, chúng ta nên trao cho người dân quyền thu hồi. Nếu ứng cử viên do họ bầu ra không đủ năng lực hoặc đi theo con đường phản nhân dân thì quyền bãi miễn của nhân dân sẽ được đảm bảo.
Đây là loại điều chúng tôi phải giới thiệu trong một hệ thống bầu cử. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể đảm bảo với quần chúng rằng họ có thể bỏ phiếu cho ứng cử viên họ thích và đó là một cuộc bầu cử thực sự có nhiều ứng cử viên. Cuộc bầu cử sẽ có một ý nghĩa nhất định. Nếu chỉ có một ứng cử viên thì việc bỏ phiếu là vô nghĩa.
Đây chính là điều chúng tôi muốn nói khi nói đến 'Nền Dân chủ Thế kỷ 21'.
WPRM: Nền dân chủ và việc sử dụng bầu cử này sẽ phát triển như thế nào khi Cách mạng Dân chủ Mới phát triển thành giai đoạn chủ nghĩa xã hội. Sẽ có nhiều hơn một đảng cộng sản vào thời điểm này?
Đồng chí Gaurav: Chúng tôi không hình dung có nhiều hơn một Đảng Cộng sản vì mỗi đảng chính trị đều có tính chất giai cấp. Giai cấp vô sản phải có đảng riêng của mình.
Cuối cùng, về lâu dài sẽ không có các đảng phái chính trị khác nhau. Khi đó chúng ta đạt được chủ nghĩa xã hội, chúng ta nghĩ sẽ không cần đến các đảng phái chính trị khác, vì xã hội sẽ có sự thay đổi lớn. Sẽ không có lớp học nào khác vào thời điểm đó.
WPRM: Bạn có hình dung ra vai trò của Quốc hội Nepal và CPN (Những người theo chủ nghĩa Mác-Lênin thống nhất) sau Cách mạng Dân chủ Mới không?
Đồng chí Gaurav: Nếu họ không thay đổi đường lối chính trị-tư tưởng của mình, chúng tôi không hình dung rằng họ sẽ có thể tham gia vào các cuộc bầu cử đó. Hệ thống Dân chủ Mới sẽ không cho phép điều này nếu họ không thay đổi đường lối và hành vi chính trị-tư tưởng của mình.
WPRM: Đồng chí Basanta trong tờ Công nhân số 12 gần đây đã viết rằng Cuộc Cách mạng Văn hóa Vô sản Vĩ đại ở Trung Quốc cho đến nay là đỉnh cao của việc ứng dụng vào thực tiễn của chủ nghĩa duy vật biện chứng, khoa học về cách mạng. Bạn có thể tóm tắt cho chúng tôi những bài học về Cách mạng Văn hóa do UCPN(M) hình thành không?
Đồng chí Gaurav: Chúng tôi cho rằng Cách mạng Văn hóa là đỉnh cao của sự phát triển chủ nghĩa Mác-Lênin-Mao.
Vì chủ nghĩa Mác-Lênin-Mao là một khoa học đang trong quá trình phát triển nên nó không phải là một thứ gì đó tĩnh tại. Nó đang trong quá trình phát triển và sự phát triển này gắn liền với thực tiễn cách mạng. Từ thực tiễn này đến hệ tư tưởng của chúng tôi. Và từ thực tiễn cách mạng, kinh nghiệm của các cuộc cách mạng Nga và Trung Quốc, cũng như từ những tấm gương phản cách mạng ở các nước đó, Mao đã tổng hợp toàn bộ và phát triển lý luận về Cách mạng Văn hóa.
Những gì Mao đã phát triển trong cuộc đời mình còn hơn cả những gì Lênin đã làm vào thời của ông, bởi vì đối với Lênin, không thể tiến hành Cách mạng Văn hóa hay lý luận về Cách mạng Văn hóa. Trong suốt cuộc đời của mình, trong thời kỳ cách mạng và sau đó ông đã cố gắng phát triển toàn bộ cuộc cách mạng. Ông đã đưa ra rất nhiều ý tưởng và lý thuyết về cách mạng. Nhưng trong trường hợp của Mao, thời đó Trung Quốc không phải là một nước tư bản chủ nghĩa mà là một nước nửa phong kiến nửa thuộc địa.
Vì vậy, trách nhiệm của ĐCSTQ là tiếp tục hoàn thành cuộc cách mạng dân chủ tư sản và cũng là tiếp tục cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa. Việc ĐCSTQ thực hiện cả hai nhiệm vụ này là một điều cần thiết mang tính lịch sử. ĐCSTQ, dưới sự lãnh đạo tài ba của đồng chí Mao, đã lãnh đạo hai cuộc cách mạng này và trong quá trình phát triển chủ nghĩa xã hội, đã học được những bài học mà Mao đã rút ra từ quá trình khôi phục chủ nghĩa tư bản ở Liên Xô và nhiều nỗ lực nhằm đảo ngược cuộc cách mạng trong chính Trung Quốc. Đây là những tư liệu để đồng chí Mao Trạch Đông phát triển Cách mạng Văn hóa. Với tất cả những tài liệu này, Mao đã phát triển hệ tư tưởng của chúng ta lên một tầm cao hơn về mặt chất lượng. Và chúng tôi nghĩ Cách mạng Văn hóa là đỉnh cao, nó giải quyết vấn đề cách mạng ở chỗ nó có thể ngăn chặn phản cách mạng. Nhiều người nói rằng Cách mạng Văn hóa là một hiện tượng của Trung Quốc,
việc đó đã được thực hiện ở Trung Quốc, dù đúng hay sai, đó là vấn đề của Trung Quốc.
Nhưng chúng tôi nghĩ đó không phải là vấn đề của Trung Quốc, đó là vấn đề về lý thuyết và vấn đề về hệ tư tưởng. Vì vậy, nó là một lý thuyết phổ quát. Và chúng tôi coi Cách mạng Văn hóa là lý thuyết phổ quát của chủ nghĩa cộng sản. Nó có lợi cho Trung Quốc và cũng có lợi cho Nepal.
WPRM: Quả thực, Mao nói giai cấp tư sản không chỉ ở ngoài đảng mà còn ở ngay trong đảng. Các cuộc bầu cử sẽ giúp vạch trần giai cấp tư sản trong đảng như thế nào?
Đồng chí Gaurav: Bầu cử sẽ không giúp ích gì cho việc này. Thông qua bầu cử không thể nhổ tận gốc giai cấp tư sản trong đảng.
Để nhổ tận gốc giai cấp tư sản trong đảng, phải tiến hành Cách mạng Văn hóa, tìm ra ai là người đi đường tư bản trong đảng. Quá trình bầu cử sẽ không quyết định tất cả những điều này. Quá trình bầu cử liên quan đến thời kỳ có các đảng chính trị khác là đồng minh của giai cấp vô sản.
Chúng ta chỉ đấu tranh với các đảng phái đó chứ không cạnh tranh với những con rối của chế độ phong kiến và đế quốc. Không có ích gì khi cạnh tranh với những kẻ phản động. Cạnh tranh có nghĩa là cạnh tranh với đồng minh, cạnh tranh thân thiện mà thôi. Vì vậy, chế độ độc tài vẫn sẽ được áp dụng để chống lại các đảng chính trị phản động, các đảng thân phong kiến và thân đế quốc.
Đối với những người ủng hộ chủ nghĩa tư bản trong Đảng Cộng sản, vấn đề này sẽ không được giải quyết thông qua bầu cử. Điều đó khác. Các cuộc bầu cử liên quan đến việc thành lập chính phủ và một số vấn đề của nhà nước.
Nhưng đảng của giai cấp vô sản nên giải quyết những mâu thuẫn trong đảng theo một cách khác. Trong trường hợp đó chúng ta phải áp dụng Cách mạng Văn hóa. Cách mạng Văn hóa có nghĩa là đảng phải gắn kết với quần chúng. Quần chúng sẽ được trao toàn quyền vạch trần những người lãnh đạo Đảng Cộng sản. Nếu họ thực sự là những người đi đường tư bản chủ nghĩa thì họ phải bị vạch mặt. Đây là đường lối đại chúng do Mao xây dựng. Anh ta đưa ra khẩu hiệu 'bắn phá trụ sở'. Trụ sở chính là trụ sở của chính bạn, không phải trụ sở của đảng khác mà là trụ sở của Đảng Cộng sản. Vì trong trụ sở có nhiều kẻ đi đường tư bản nên người ta có mọi quyền bắn phá trụ sở đó. Người dân cần được huy động để vạch mặt những kẻ đi đường tư bản. Chỉ thông qua Cách mạng Văn hóa, chúng ta mới có thể nhổ tận gốc những kẻ theo chủ nghĩa tư bản.
WPRM: Cách mạng Văn hóa liên quan đến nhiều ví dụ về thực hành dân chủ, chẳng hạn như quyền ném bom vào trụ sở chính, tứ đại tự do, áp phích có chữ lớn, thành lập Hồng vệ binh, ủy ban 3 trong 1, và thậm chí cả Xã Thượng Hải, chưa kể việc định hướng lại y tế, giáo dục và phát triển hướng về nông thôn. Tại sao bạn nghĩ rằng các cuộc bầu cử theo Dân chủ Mới có thể mang lại dân chủ tốt nhất cho người dân?
Đồng chí Gaurav: Dân chủ theo định nghĩa của bọn tư bản hay đế quốc, theo định nghĩa riêng của họ, chỉ là tự do chính trị, hay cạnh tranh trong bầu cử.
Nhưng đối với chúng tôi đây không phải là đặc điểm duy nhất của nền dân chủ. Dân chủ có nghĩa là quyền của người dân về lương thực, y tế, giáo dục, tất cả các nhu cầu kinh tế. Đây là những điều cơ bản cho nền dân chủ của chúng ta. Vì vậy, chúng tôi thích một định nghĩa khác về dân chủ.
Những gì Mao đưa ra trong Cách mạng Văn hóa chắc chắn là những điều dân chủ. Chúng tôi ủng hộ tất cả những điều này. Nhưng bất chấp tất cả những yêu cầu này, chúng tôi cho rằng bầu cử cũng là điều cần thiết. Về bản chất của việc bầu cử các đại diện, chúng tôi thích cạnh tranh hơn, nhưng chỉ trong giai đoạn Dân chủ Mới. Khi xã hội chuyển hoàn toàn sang chủ nghĩa xã hội thì bầu cử có thể không cần thiết nữa. Chúng ta đang nói về Dân chủ Mới. Khi xã hội đã chuyển sang chủ nghĩa xã hội thì tình hình sẽ khác.
Bây giờ chúng ta không thể tuyên bố rằng phương pháp bầu cử tương tự sẽ được áp dụng trong chủ nghĩa xã hội. Khi có nhiều đảng chính trị khác nhau trong giai đoạn Dân chủ Mới thì sẽ có sự cạnh tranh giữa các đảng chính trị. Nhưng trong chủ nghĩa xã hội, tính chất giai cấp của xã hội sẽ thay đổi, thay đổi căn bản. Trong trường hợp đó sẽ không cần thiết phải có nhiều đảng phái chính trị khác nhau. Và rõ ràng sự tồn tại của các đảng phái chính trị thực sự sẽ không cần thiết. Họ sẽ không tồn tại. Trong trường hợp đó bầu cử sẽ không cần thiết.
WPRM: Việc thực hiện Cách mạng Văn hóa và tổ chức bầu cử sẽ ngăn cản sự phục hồi của chủ nghĩa tư bản như thế nào? Cái nào sẽ mang tính quyết định?
Đồng chí Gaurav: Như tôi đã nói, chúng ta không thể đoán trước được hình thức bầu cử dưới chủ nghĩa xã hội. Nhưng phương pháp bầu cử chắc chắn sẽ không mang tính quyết định để ngăn chặn sự phục hồi của chủ nghĩa tư bản. Chỉ có Cách mạng Văn hóa mới có thể làm được điều đó.
WPRM: Theo Mao, không chỉ một mà nhiều cuộc Cách mạng Văn hóa sẽ cần thiết trong giai đoạn chủ nghĩa xã hội, sẽ kéo dài trong nhiều thế hệ.
Đồng chí Gaurav: Vâng, chúng tôi rất đồng ý với nguyên tắc Cách mạng Văn hóa nên tiếp tục.
Khi Cách mạng Văn hóa chấm dứt ở Trung Quốc, kết quả là sự phục hồi của chủ nghĩa tư bản.
Lịch sử này ở đó cho mọi người xem. Sau cái chết của Mao, những người theo chủ nghĩa xét lại cho rằng Cách mạng Văn hóa là không cần thiết. Những người theo chủ nghĩa xét lại gọi mười năm đó là thập kỷ thảm họa, đó là tổng kết của họ. Nhưng dưới thời Mao, Cách mạng Văn hóa không phải lúc nào cũng được tiến hành trực tiếp. Mao gần như nằm liệt giường, và ngay sau khi ông qua đời mọi chuyện đã đảo ngược. Nếu Cách mạng Văn hóa được tiến hành xa hơn, chắc chắn nó sẽ ngăn cản sự phục hồi của chủ nghĩa tư bản. Vì vậy, từ thực tiễn của Trung Quốc, chúng ta có thể nhận ra rằng để ngăn chặn sự phục hồi của chủ nghĩa tư bản, chúng ta phải tiếp tục Cách mạng Văn hóa. Ở Trung Quốc, Cách mạng Văn hóa đã được tiến hành trong mười năm, nhưng điều đó vẫn chưa đủ. Khoảng thời gian đó chỉ đủ thôi. Chúng ta phải trực tiếp tiến hành quá trình Cách mạng Văn hóa liên tục.
WPRM: Bầu cử ở các nước đế quốc hiện nay là một thủ tục quan liêu nhằm che giấu bản chất độc tài của xã hội tư bản. Làm thế nào các cuộc bầu cử trong nền Dân chủ Mới sẽ cung cấp một cơ chế cho cuộc cách mạng liên tục của quần chúng cũng như sự huy động chống lại nguy cơ khôi phục chủ nghĩa tư bản?
Đồng chí Gaurav: Chúng tôi nghĩ rằng về vấn đề loại bầu cử nào và cuộc bầu cử sẽ được tiến hành như thế nào, có một câu hỏi cơ bản: ai đang lãnh đạo bang? Giai cấp nào đang lãnh đạo đất nước?
Bây giờ cuộc bầu cử vào Quốc hội lập hiến chỉ có thể thực hiện được vì bang này đang trong quá trình chuyển đổi. Nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng ở trong thời kỳ chuyển tiếp. Đó là một khoảng thời gian tạm thời.
Trong thời kỳ này nhà nước không còn hùng mạnh nữa. Đảng ta lợi dụng được điều này là nhờ sự can thiệp cách mạng của quần chúng trong Chiến tranh nhân dân và Phong trào nhân dân năm 2006. Đảng ta đã có thể giành chiến thắng trong cuộc bầu cử. Nhưng tình trạng tương tự sẽ không tiếp tục trong một thời gian dài. Nhà nước sẽ củng cố bản thân và tính giai cấp của mình. Trong trường hợp đó nó không thể ở trạng thái chuyển tiếp. Vì vậy, tất cả phụ thuộc vào giai cấp nào nắm quyền. Đó là câu hỏi cơ bản.
Điều này sẽ được hiến pháp xác định, vì vậy bây giờ cuộc đấu tranh của chúng ta tập trung vào vấn đề hiến pháp. Sẽ có loại hiến pháp nào? Về cơ bản có hai quan điểm: đó sẽ là Cộng hòa Liên bang Nhân dân, tóm lại là Cộng hòa Nhân dân giống như ở Trung Quốc nhưng có tính đến một số đặc thù của Nepal, hay là cộng hòa tư sản, cộng hòa tư bản.
Cuộc đấu tranh của chúng ta tập trung vào điểm này, điểm đấu tranh chủ yếu của nước ta lúc này. Đảng của chúng tôi ủng hộ nước Cộng hòa Nhân dân, các đảng khác ủng hộ nước cộng hòa tư sản. Nếu Cộng hòa Nhân dân thắng, điều đó có nghĩa là giai cấp vô sản sẽ thắng, họ sẽ nắm quyền và họ sẽ tổ chức bầu cử theo những điều kiện đó. Và vì họ đã nắm quyền nên người dân sẽ có quyền tự do bỏ phiếu theo sự lựa chọn của họ. Nhưng nếu giai cấp vô sản bị đánh bại, nếu có một nền cộng hòa tư sản nắm quyền, thì giai cấp tư bản sẽ thắng, và chắc chắn họ sẽ sử dụng phương pháp tương tự mà các nhà tư bản trên thế giới đã sử dụng trong các cuộc bầu cử. Chúng ta đang trong giai đoạn chuyển tiếp và hiến pháp sẽ xác định loại hệ thống nào sẽ có ở Nepal và giai cấp nào sẽ nắm quyền. Loại hệ thống bầu cử cũng sẽ phụ thuộc vào kết quả của cuộc đấu tranh hoặc đấu tranh cho một hiến pháp mới này.
WPRM: Hiện nay người ta ngày càng bàn tán nhiều hơn về Phong trào Nhân dân lần thứ ba và cuộc nổi dậy sắp tới, bạn có thể giải thích UCPN(M) hình dung Cách mạng Dân chủ Mới đang diễn ra như thế nào không? Có thể làm điều này thông qua các cuộc bầu cử?
Đồng chí Gaurav: Khi chúng ta nói về Jana Andolan (Phong trào Nhân dân) 3 chúng ta đang nói về việc vận động quần chúng. Trong việc huy động quần chúng, có một số điều chúng ta phải tính đến.
Trong cuộc cách mạng ở Nepal vào thời điểm hiện tại, việc nói về một nước Cộng hòa Nhân dân không phải là một vấn đề bất hợp pháp, một vấn đề chính trị bất hợp pháp để hoàn thành cuộc cách mạng. Đó là một câu hỏi chính đáng. Các đảng phái chính trị khác có thể đấu tranh cho nền cộng hòa của họ, tại sao đảng Maoist lại không thể đấu tranh cho nền Cộng hòa Nhân dân?
Chúng ta có mọi quyền đấu tranh để đạt được thành tựu cách mạng của nhân dân.
Cộng hòa Nhân dân có nghĩa là Dân chủ Mới, bởi vì khi Cách mạng Dân chủ Mới hoàn thành ở Trung Quốc, nhà nước này được gọi là Cộng hòa Dân chủ Mới. Cách mạng dân chủ mới và Cộng hòa nhân dân đều giống nhau. Có khả năng là thông qua quá trình xây dựng hiến pháp, chúng ta có thể viết ra hiến pháp mới của Cộng hòa Nhân dân. Nhưng điều đó không thể đạt được nếu không có sự bùng nổ hàng loạt.
Điều này là do trong tình hình hiện tại, đảng Maoist ủng hộ một nước Cộng hòa Nhân dân, nhưng chúng tôi không có đủ sự ủng hộ trong Quốc hội lập hiến để viết ra loại hiến pháp mới của mình. Mặt khác, tất cả các đảng chính trị khác ngoại trừ những người theo chủ nghĩa Mao cũng không có đủ sự ủng hộ để đưa hình thức cộng hòa của họ vào hiến pháp.
Trong tình huống cụ thể này ở Nepal, chỉ có Jana Andolan 3 mới có thể giải quyết được vấn đề viết hiến pháp. Hiến pháp mới không thể chỉ được viết trong Quốc hội lập hiến. Điều này là không thể đối với chúng tôi cũng như đối với họ.
Khi chúng ta phải viết hiến pháp mới, chỉ có Jana Andolan, một người nổi dậy của nhân dân, mới có thể gây áp lực và tạo ra tình thế mà tất cả các lực lượng khác, ngoại trừ các lực lượng phản động, sẽ ủng hộ đề xuất của chủ nghĩa Mao. Do đó có khả năng thành lập một nước Cộng hòa Nhân dân. Nhưng trong mọi trường hợp chỉ có sự nổi dậy của nhân dân, hay phong trào của nhân dân, mới hoàn thành được cuộc cách mạng. Và nhóm của chúng tôi ủng hộ Jana Andolan 3.
Bây giờ chúng ta gọi đó là cuộc nổi dậy của nhân dân, hay cuộc nổi dậy của nhân dân. Nhưng chỉ có cách mạng nhân dân mới có vai trò quyết định làm nên Cách mạng Dân chủ Mới.
WPRM: Bạn nghĩ những người theo chủ nghĩa Mao và những người chống chủ nghĩa đế quốc trên khắp thế giới có thể đóng vai trò gì đối với những câu hỏi về dân chủ và xây dựng chủ nghĩa xã hội cũng như việc hoàn thành thành công Cách mạng Dân chủ Mới ở Nepal? Làm thế nào chúng ta có thể nâng cuộc tranh luận về những câu hỏi này trên trường quốc tế lên một tầm cao hơn?
Đồng chí Gaurav: Ở giai đoạn hiện nay chúng ta sẽ không tiến hành xây dựng xã hội chủ nghĩa. Nhiệm vụ hiện nay của cách mạng là thực hiện Cách mạng dân chủ mới. Có như vậy chúng ta mới thực hiện được công cuộc cải tạo xã hội chủ nghĩa. Bây giờ chúng ta đang ở trong giai đoạn Cách mạng Dân chủ Mới.
Và giai cấp vô sản quốc tế nên ủng hộ phong trào Maoist ở Nepal để thực hiện Cách mạng Dân chủ Mới. Chúng tôi cho rằng cách mạng không thể nhân rộng mà chỉ có thể phát triển. Nó không thể là bản sao của các cuộc cách mạng khác. Nó sẽ không phải là một khuôn mẫu của cuộc cách mạng. Cuộc cách mạng ở Nepal dựa trên một số nguyên tắc cơ bản nhất định của chủ nghĩa Mác-Lênin-Chủ nghĩa Mao, nhưng nó sẽ có đặc điểm riêng.
Trong trường hợp của Trung Quốc, Mao gọi đây là “sự Hán hóa chủ nghĩa Mác”. Chúng ta phải hoàn thành cuộc cách mạng, không dựa trên chính xác những gì đã xảy ra với bất kỳ cuộc cách mạng nào khác trên thế giới, diễn ra trong lịch sử dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản. Mặc dù những nguyên tắc chỉ đạo cơ bản và căn bản vẫn giữ nguyên nhưng có nhiều khía cạnh khác nhau, trong đó có an ninh của nước đó, tình hình quốc tế và những diễn biến khác trong những thập kỷ qua.
Đảng ta cho rằng trong tình hình hiện nay đường lối của Đảng có thể dẫn tới sự hoàn thành của Cách mạng Dân chủ Mới. Vì vậy, giai cấp quốc tế của chúng ta hãy ủng hộ những hình thức mà đảng ta đưa ra để hoàn thành cách mạng. Họ có thể đưa ra đề xuất. Nhưng chúng ta đang xây dựng các chiến thuật để đạt được cuộc cách mạng và điều này không hoàn toàn tương ứng với các cuộc cách mạng khác. Các đồng chí của chúng tôi ở các nước khác nhau. Họ đọc báo, tài liệu và đủ thứ khác, họ tìm ra những điểm yếu và bắt đầu nói rằng chúng tôi không còn là người cộng sản nữa, rằng chúng tôi là những người theo chủ nghĩa xét lại.
Từ phân tích bên ngoài họ sẽ tìm thấy sự khác biệt. Nhưng thực tế là gì? Thực tế của tình hình là hoàn toàn khác nhau. Và trong thực tế hiện nay chúng ta phải hoàn thành cuộc cách mạng. Đó là nhiệm vụ chính của UCPN(M).
Chúng tôi đã xây dựng đường lối của mình dựa trên thực tế cụ thể của Nepal, tình hình quốc gia và quốc tế hiện tại. Chúng tôi nghĩ các đồng chí khác có thể góp ý vì có nguy hiểm. Khi chúng ta ở trong một trải nghiệm mới thì cũng có rủi ro, cũng có nguy hiểm của việc đi chệch hướng về lẽ phải.
Các đồng chí của chúng ta hãy đưa ra những góp ý chân thành và chúng ta sẽ chấp nhận. Nhưng họ không nên lên án cuộc cách mạng. Nếu cuộc cách mạng này bị lên án hoặc không được giai cấp chúng ta trên trường quốc tế hợp tác thì chúng ta khó thành công. Và chúng tôi cảm thấy rằng những người cộng sản sẽ không giúp giải quyết những vấn đề này bằng cách làm như vậy.
Trên thực tế, chúng tôi mong đợi các đồng chí quốc tế nên đưa ra những đề xuất, bày tỏ những quan ngại chính trị về việc liệu đảng hay đường lối có bị lệch lạc hay không. Nhưng trách nhiệm của họ là luôn ủng hộ chúng tôi. Lên án toàn bộ cuộc cách mạng hoặc không có đóng góp tích cực nào cho cách mạng là điều không tốt. Đó không phải là chủ nghĩa quốc tế vô sản.
Và nếu chúng ta thành công thì những người cộng sản trên toàn thế giới sẽ hoan nghênh cuộc cách mạng của chúng ta và các đồng chí của chúng ta nên ăn mừng. Nhưng quan trọng hơn là hãy nghĩ xem đóng góp của bản thân là gì? Làm cách mạng, đó là sự đóng góp của bạn. Những người cộng sản phải tiếp tục hoàn thành cuộc cách mạng của mình. Và chúng tôi rất khiêm tốn yêu cầu điều này từ các đồng chí trên thế giới.
Chúng tôi đang thực hiện nghĩa vụ của mình là hoàn thành cuộc cách mạng ở Nepal. Chúng ta không có mục tiêu nào khác ngoài việc hoàn thành cách mạng. Chúng tôi đang đấu tranh vì điều đó và chúng tôi tin rằng chúng tôi sẽ thành công trong việc thực hiện cuộc cách mạng ở Nepal. Chúng tôi tự tin.
ZNetwork được tài trợ hoàn toàn thông qua sự hào phóng của độc giả.
Đóng góp